Sau vụ Khoa chạy sang ban A, tôi bắt đầu… thay đổi. Không phải kiểu thay đổi để ai đó thấy tiếc, mà là: Tự dưng tôi không muốn sống kiểu cũ nữa.Không muốn để cảm xúc dẫn đường.Không muốn mỗi ngày chỉ biết liếc nhìn một người đang ngày càng xa mình. Tôi quyết… Continue reading
XIV – Khi người ấy bắt đầu… thuộc về chỗ khác
Dạo này có nhiều bạn nữ lạ qua lớp. Không phải kiểu “đi tìm bạn nộp sổ đầu bài”, mà là mặc áo đồng phục ban A, tóc kẹp bím đủ màu, tay cầm trái bóng chuyền.Tụi nó đứng ngoài cửa, nghiêng đầu hỏi vọng vô: “Khoa ơi, ra đánh bóng chuyền không?”“Nãy mày hứa… Continue reading
XIII – Những người lớn không cần biết hết mọi chuyện…nhưng họ nghe rất nhanh
Tôi tưởng mọi chuyện sẽ dần trôi đi như bao lần khác.Chuyện vẽ tranh. Chuyện đọc bài. Chuyện… cột tường. Nhưng không.Vì có một thứ còn nhanh hơn tốc độ tin nhắn nhóm lớp – đó là mồm tụi nhỏ hàng xóm. *ੈ✩‧₊˚ Một buổi chiều, Khoa vừa đi học thêm về thì thấy ba… Continue reading
XII – Tập đọc lớp 11 và tập bê bối của tôi
Sau vụ đâm đầu vào cột, lớp tôi im im hẳn đi vài tuần. Không ai nói gì nhiều.Có thể vì sợ tôi… chưa hồi phục não.Hoặc vì vụ xỉu đó nghe đâu làm tụi con gái thấy tôi hơi đáng thương một tí. Tôi khoái sự yên bình này như người vừa thoát án… Continue reading
XI – Ngất xỉu vì yêu?! À không, vì đâm đầu vào cột tường!
Thứ Năm, tiết cuối bị cô hủy vì thầy đi họp tổ chuyên môn.Lớp như đàn ong được mở nắp thùng – tụi nó gào lên: “Chơi bịt mắt bắt dê điiii!” Tôi không muốn chơi.Tôi là đứa nhảy dây giỏi, gấp hoa đẹp, viết chữ nắn nót – chứ không phải con dê. Nhưng… Continue reading
X – Cầu nguyện với cái bánh quy
Sau khi thổi nến bánh quy xong, tôi về chỗ, ngồi như cục bột nếp nướng bị đập nhẹ đầu – bên ngoài bình tĩnh, bên trong nóng âm ỉ. Tôi mở tập Toán ra.Chưa kịp viết gì, thì từ dãy bàn sau lưng có tiếng vọng lên: “Ê An… mày vừa cầu gì đó… Continue reading
IX – Chúc mừng sinh nhật “con mẹ nào đó” – À, là tôi!
Tháng Ba. Gió mát. Trời trong. Phấn trắng hôm đó cũng trắng hơn mọi hôm. Lớp có phong trào: ai sinh nhật sẽ được chúc mừng nhẹ, có thắp nến tượng trưng, có kẹo, có một cái đĩa nhựa cắm nến sinh nhật cắm vào cái… bánh quy (vì không đủ tiền mua bánh gato). Và… Continue reading
VIII – Con mẹ nào ấy nhỉ? À, hình như tên là An
Tuần này Hân bắt đầu nói chuyện… khác khác. Không phải khác về âm lượng, không phải khác vì uống nhầm nước tăng lực, mà là khác trong từng ánh mắt, câu nói, và cách cô ấy lơ đãng hỏi những câu tưởng vu vơ mà… đúng ngay tim đen. Ví dụ: “An, mày thích… Continue reading
VII – Tôi chỉ làm hoa bằng dây thôi, đâu phải hoa hậu
Sau vụ bị Linh bắt bài nhẹ như đặt tay lên vai tôi mà không cần hỏi, tôi quyết định: “Thôi đủ rồi. Không thèm nữa.Từ nay mình là An – phiên bản bình thường hóa, không rung động, không nhìn lén, không đi qua lòng ai như gió nữa.Mình sẽ chứng minh: mình… đàn… Continue reading
VI – Khi tôi giả vờ Cool với Linh và cái kết
Tôi không biết mình nghĩ gì lúc đó, nhưng có một ngày đẹp trời nọ, tôi quyết định: “Phải làm gì đó. Không thể ngồi nhìn Linh với Khoa thân thiết như vậy được.Mình sẽ… chủ động. Mình sẽ thân với Linh. Như một người bạn.Rất bình thường. Như nước lọc. Như củ đậu. Không… Continue reading