Sau vụ bị Linh bắt bài nhẹ như đặt tay lên vai tôi mà không cần hỏi, tôi quyết định:
“Thôi đủ rồi. Không thèm nữa.
Từ nay mình là An – phiên bản bình thường hóa, không rung động, không nhìn lén, không đi qua lòng ai như gió nữa.
Mình sẽ chứng minh: mình… đàn ông mà.”
*ੈ✩‧₊˚
Tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với bạn nữ bàn bên.
Cô ấy tên Hân, tóc kẹp cặp hai bên, hay ăn vặt và mang theo nước ép cà rốt trong bình giữ nhiệt có dán hình mèo.
Tôi nói chuyện nhiều đến mức Hân từng hỏi:
“An… mày bị gì không? Nay lạ lắm.”
Tôi cười rất tự tin:
“Tao thấy… mày là người dễ trò chuyện nhất lớp.”
(Tôi nói câu đó khi tay đang gấp con hạc giấy thứ 7 trong 3 phút.)
*ੈ✩‧₊˚
Giờ thủ công, lớp đan lót ly bằng dây dù.
Tôi không rõ mình đang khẳng định gì, nhưng khi các bạn gái còn đang chọn màu, tôi đã đan xong một tấm lót có hình… trái tim.
Cô giáo đi ngang nhìn, hỏi nhỏ:
“An đan cái này tặng bạn nữ nào hả?”
Tôi cười, nói không chớp mắt:
“Tặng nội con. Bà con hay uống trà. Có tim cho có tình cảm.”
Cô gật đầu, không nghi ngờ.
Nhưng tôi biết có vài ánh mắt nhìn sang bàn tôi… rồi nhìn qua chỗ Khoa đang ngồi.
*ੈ✩‧₊˚
Giờ ra chơi, mấy bạn nữ chơi nhảy dây trước hành lang lớp. Tôi đứng gần đó.
Một bạn gọi:
“An vô cứu bồ nè, thiếu người.”
Tôi giả bộ ngại:
“Ơ… thôi… mà… ờ… chơi thì chơi.”
Tôi nhảy rất tốt. Nhẹ như hạc. Vào cứu bồ như Batman.
Tới lượt Hân bị rối chân, tôi phi vào cứu mà dây không chạm tôi.
Mấy đứa con gái reo lên:
“Trời ơi An giỏi ghê luôn. Nhảy không thua con gái.”
Tôi cười mà nghe như… ai đó vừa kéo một sợi dây tâm lý tôi đứt cái “bụp”.
*ੈ✩‧₊˚
Nhưng dù cố bình thường hóa, não tôi vẫn bật định vị Khoa.
“Ủa tụi bay, thằng Khoa đi đâu rồi?”
“Tụi bay thấy Khoa ở căn tin không?”
“Ủa nay Khoa không đi học hả tụi bay?”
Có lần tôi hỏi vậy khi đang gấp origami.
Một đứa bạn nhìn tôi, không nói gì.
Một đám khác thì… rú lên cười.
Không biết vì câu hỏi hay vì tôi đang gấp con bướm, mà tay thì dính keo và mặt thì hơi bối rối.
*ੈ✩‧₊˚
Tôi không phản ứng.
Tôi chỉ cười theo.
Nhưng tối đó về nhà, tôi mở Google và gõ:
“Làm sao để thoát khỏi hình ảnh mềm mại nhưng không quá gồng?”
“Có phải đàn ông nhảy dây giỏi là… khác thường không?”
“Làm sao để vừa thích ai đó mà không ai biết?”
Google không trả lời.
Chỉ hiện bài viết: “8 dấu hiệu bạn đang crush ai đó mà tưởng không phải.”
*ੈ✩‧₊˚
Tôi đọc. Cười khẩy.
“Tôi biết chứ.
Tôi đang giả vờ sống đúng. Nhưng thật ra… tôi chỉ đang cố sống lệch một cách trật tự.”