XI – Ngất xỉu vì yêu?! À không, vì đâm đầu vào cột tường! 

Thứ Năm, tiết cuối bị cô hủy vì thầy đi họp tổ chuyên môn.
Lớp như đàn ong được mở nắp thùng – tụi nó gào lên:

“Chơi bịt mắt bắt dê điiii!”

Tôi không muốn chơi.
Tôi là đứa nhảy dây giỏi, gấp hoa đẹp, viết chữ nắn nót – chứ không phải con dê.

Nhưng mà Hân dúi khăn bịt mắt vào tay tôi:

“Thôi, chơi vui thôi, hổng vui lấy tiền lại nha. An vô giữa vòng luôn!”

Tôi bị đẩy vô giữa vòng tròn.
Tay bịt mắt.
Tai nghe tụi nó đếm ngược:

“3… 2… 1… chạy bắt đi!!!”

Tôi lao lên.
Không thấy đường.
Tụi kia cười, chạy loạn.
Tôi đưa tay ra phía trước – không đụng gì.
Tôi rẽ trái – hụt.

Đang lúc lấy đà chạy thẳng, thì…

CÁI ĐỐP.

Tôi đâm đầu vào cây cột giữa lớp.
Cột xi măng. Đúng cạnh mép bảng.
Tiếng vang lên như ai vỗ quạt bàn vào nắp xoong.

Tôi nghe “xoẹt” một tiếng trong não.
Rồi tối thui. Rầm. Xỉu.


Khi tôi tỉnh dậy, tôi nằm trên giường phòng y tế.
Quạt quay vo vo.
Mùi dầu gió.
Một cô y tá đang ghi sổ bằng bút bi màu đỏ.

Bên cạnh là… Khoa.
Tựa vào thành giường, hai tay khoanh lại, mặt bình thản.

Thấy tôi nhúc nhích, Khoa nghiêng đầu:

“Tỉnh rồi hả?”

Tôi rên một tiếng nhẹ – vừa đau vừa quê.

Khoa quay sang cô y tá:

“Cô ơi, bạn ấy tỉnh rồi nè. Con về lớp nha.”

Cô y tá gật đầu.
Trước khi đứng dậy, Khoa nhìn tôi, cười nhỏ:

“Lần sau chơi thì đi ăn sáng trước.
Với lại né cột nha. Cột không biết né đâu.”

Tôi chưa kịp nói gì, thì cậu ấy đã bước ra cửa.

Một đứa con trai trong nhóm khiêng tôi lúc nãy đứng ngoài cửa nói vọng vô:

“Thằng An này có uống sữa trâu không mà nặng vậy.
Khiêng mà vai tao trẹo luôn.”

Đứa khác chen vô:

“Nó bay lên như gián xong bụp vô cột luôn, tao tưởng nó giả bộ cho vui ai dè xỉu thiệt.”

Tôi nhắm mắt lại.
Không phải vì đau.
Mà vì… nhục.


Tối về, tôi sờ trán – sưng một cục như hột vịt lộn.

Tôi cầm gương lên soi.
Nhìn mặt mình, rồi nghĩ:

Có khi nào Khoa ngồi canh mình thiệt không?
Hay chỉ tại cô y tá gọi đại một đứa nào đó giữ mình lại?
Nhưng mà cậu ấy có thể không tới mà… sao lại ở đó?

Rồi tôi lại cười.

Tôi là đứa vừa đâm đầu vào cột, mà trong lòng vẫn mơ tưởng hóa cái cột đó là duyên phận.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *