Sau vụ Khoa chạy sang ban A, tôi bắt đầu… thay đổi.
Không phải kiểu thay đổi để ai đó thấy tiếc, mà là:
Tự dưng tôi không muốn sống kiểu cũ nữa.
Không muốn để cảm xúc dẫn đường.
Không muốn mỗi ngày chỉ biết liếc nhìn một người đang ngày càng xa mình.
Tôi quyết định: học.
*ੈ✩‧₊˚
Con nhỏ Hân thấy tôi bơ đời, liền rủ:
“Ê An, mày đi học thêm toán chung với tao đi.
Thầy Hậu dạy dễ hiểu lắm, mà giải đề kiểu ‘cắt cổ áo’ luôn – gọn, lẹ, sắc.
Thầy đẹp trai nữa.”
Tôi không quan tâm đẹp trai hay không, chỉ hỏi:
“Thầy có bài tập nhiều không?”
“Nhiều.”
“Đi.”
*ੈ✩‧₊˚
Vậy là tôi bắt đầu lịch mới:
- Thứ Hai, Tư, Sáu học thêm toán ở lớp thầy Hậu – trong một dãy nhà cũ sau trường Nguyễn Thái Bình.
- Mỗi buổi học xong, tôi tạt vô thư viện trường ngồi làm bài tập.
- Tập giải nhanh. Tập ghi chú gọn. Tập không nhìn về phía hành lang bên ban A nữa.
*ੈ✩‧₊˚
Kỳ kiểm tra giữa kỳ, tôi làm bài xong trước 15 phút.
Nộp bài, ngồi chống cằm… nhìn thầy chấm bài trực tiếp.
Kết quả: 9.75. Làm tròn 10. Cả lớp nhao nhao.
Từ đó, tôi trở thành “thằng An mới.”
Không ai trêu nữa.
Không ai nói về “cái vụ hồi đâm cột” nữa.
Chỉ có vài đứa thì thầm:
“Ủa, thằng An học giỏi dữ vậy hồi nào? Tao tưởng nó chỉ biết vẽ với gấp sao giấy chứ?”
*ੈ✩‧₊˚
Về nhà, ba tôi ít nói hơn.
Chỉ mở tủ lấy cơm xong thì lầm bầm:
“Mẹ nó, nhỏ Hân dắt nó đi học thêm là đúng bài.”
Còn má tôi – tên bà Vui, bán sạp vải ở chợ vải Kim Biên – thì…
…tám.
*ੈ✩‧₊˚
Một sáng, bà ngồi giữa sạp, tay xếp vải, miệng kể như máy đọc tin tức:
“Thằng An nhà tui bữa nay học giỏi rồi mấy bà.
Ờ, học giỏi nha, chứ hồi đó nó khờ khờ…
Mà cái hồi nó còn lấy đồ sơn móng tay của tôi á, mấy bà nhớ hông?
Ngồi quẹt quẹt xong còn bày làm bộ ‘nghệ thuật móng tay’. Tôi muốn xỉu.
Bây giờ hết rồi. Giờ nó toàn cầm phấn bảng, viết đề toán.”
Mấy bà bán hàng bên cạnh chen vô:
“Thiệt hông? Ủa rồi nhà có bảng không mà viết?”
“Có chớ! Bà nội nó còn lắp cái bảng đen nhỏ trong phòng nó luôn kìa!”
“Trời ơi, vậy là giống học sinh lớp luyện thi rồi còn gì!”
“Ừ, tui thấy bữa nó đội nón đi thư viện, tôi tưởng nó đi giao hàng Grab.”
Cả đám cười ầm.
*ੈ✩‧₊˚
Nhưng tôi không giận.
Tôi biết… đó là tiếng cười của mấy người từng thấy tôi là đứa lơ mơ, giờ thì…
“Thằng đó học được rồi bà ơi.”