Em Chờ Anh Qua Mọi Mùa Mưa

Em chờ anh… qua mùa mưa thứ bảy,
Giọt nước rơi như tiếng nhớ lặng thầm,
Chiếc gối lạnh còn thơm mùi tóc ấy,
Vẫn đợi bàn tay xưa về trong đêm.

Em chờ anh… khi trời xanh bối rối,
Chiều tắt nắng mà môi vẫn chưa khô,
Tấm rèm cũ vẫn phất phơ lời gọi,
Mà tim em, chỉ một nhịp: anh – chờ…

Em chờ anh… qua ngàn trang nhung nhớ,
Chữ “yêu” cũ vẫn đỏ lửa đầu môi,
Áo lụa trắng vương giấc mơ chưa nở,
Gối đơn gầy nằm đợi ánh trăng rơi.

Em chờ anh… như sông chờ ngọn suối,
Như đất khô chờ cơn mưa đầu mùa,
Như đôi mắt chờ một lời tha thứ,
Như em chờ… được gọi tiếng “vợ yêu”.

Anh có biết… từng đêm mưa lạnh lẽo,
Em úp mặt vào giấc ngủ hoang vu,
Một nửa trái tim em – anh mang khéo,
Về hay không… em vẫn chẳng dám hờn.

Chỉ mong một sớm mai mưa ngừng rơi,
Anh về, đừng nói chi – chỉ mỉm cười,
Em sẽ ôm anh như chưa từng lạc,
Dù đợi thêm ngàn kiếp cũng cam rồi…


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *