Trường tôi có truyền thống tổ chức cắm trại đầu năm lớp 11, ở một khu sinh thái cách thành phố hơn một tiếng xe buýt. Nghe đâu để học sinh gắn kết tập thể và luyện kỹ năng sống. Nhưng với tôi, cái “kỹ năng sống” mà tôi phải luyện nhiều nhất là giữ gương mặt tỉnh táo khi đứng gần Khoa.
Lớp tôi chia nhóm ngủ theo tổ. Mỗi tổ 5 người, 1 lều. Tôi vốn thuộc tổ 3, Khoa tổ 2. Nhưng tối đó, một bạn tổ 2 bị sốt phải về sớm, trong khi tổ tôi thiếu người khi thằng Đức leo cây ngã bong gân được “đặc cách” về với mẹ.
Thế là cô giáo quyết định…
“An với Khoa ngủ cùng một lều, tiện sắp xếp lại đội hình trực đêm.”
Tôi không nói gì. Nhưng bên trong tôi như một bình nước vừa đun xong, sôi âm ỉ đến tận cổ.
*ੈ✩‧₊˚
Đêm hôm ấy trời se lạnh. Lều dựng sát bìa rừng, ánh đèn pin phả ra mờ mờ trên tấm bạt. Mấy đứa kia nằm chen bên nhau, mỗi đứa quấn một cái chăn mỏng, người xoay vào trong, chân đá lung tung.
Tôi nằm sát góc trái. Khoa nằm sát bên phải. Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ là… hai chiếc balo, một cái túi bánh, và tiếng tim tôi đập như trống trận.
Mọi người dần ngủ. Nhưng tôi thì mở mắt thao láo.
Tôi nghe tiếng Khoa xoay người. Tiếng dây kéo áo sột soạt.
Tiếng cậu ấy thở – rất nhẹ, rất gần. Và rồi… giọng cậu vang lên thì thầm:
“An ngủ chưa?”
Tôi giả vờ ngái ngủ, khẽ đáp:
“Chưa… nhưng sắp rồi…”
Cậu ấy cười, giọng cười không rõ tiếng mà như thở khẽ:
“Cái trại này vui thật ha. Nhưng tớ mệt quá.”
Tôi gật đầu trong bóng tối, không dám quay sang, nhưng lại muốn nhìn.
Rồi cậu ấy nói một câu khiến tôi phải cắn nhẹ môi để không thốt lên tiếng:
“Hồi chiều, lúc chơi bịt mắt bắt dê, tớ tưởng lỡ nắm trúng tay con gái… ai ngờ là tay cậu.”
Tôi chết lặng.
Tôi vẫn còn nhớ lúc đó, cậu bị bịt mắt, tôi không tránh kịp. Tay cậu nắm lấy cổ tay tôi – không quá chặt, nhưng đủ để tôi mất phương hướng. Tôi tưởng cậu không nhớ…
“Tay cậu… nhỏ hơn tưởng tượng.” – cậu lẩm bẩm.
Tôi không trả lời. Tôi chỉ nghe từng tế bào trong lòng bàn tay mình… rần rần như có điện.
*ੈ✩‧₊˚
Đêm đó, tôi ngủ không sâu. Nhưng có một khoảnh khắc – khi tôi lơ mơ giữa mơ và tỉnh – tôi cảm nhận được người bên cạnh hơi nghiêng sang.
Một khoảng không ấm áp len vào mép chăn.
Lưng tôi cảm thấy một làn hơi nóng rất gần.
Chỉ một chút thôi.
Tôi không dám quay lại.
Tôi chỉ nghĩ:
Nếu như bây giờ cậu ôm tôi từ phía sau…
tôi sẽ không nói gì cả. Tôi sẽ chỉ nhắm mắt lại. Và để mình tan ra như sương trong lòng bàn tay cậu.
Nhưng điều đó không xảy ra.
Chỉ là… sáng hôm sau, khi tôi mở mắt, Khoa đã dậy từ sớm.
Cậu đang đứng cạnh lều, đánh răng. Tóc rối nhẹ. Áo sơ mi nhàu. Tay cầm chiếc khăn nhỏ cậu hay treo trong balo. Cậu nhìn tôi, vẫy nhẹ:
“An dậy rồi à? Tối qua… ngủ ngon không?”
Tôi mỉm cười. Rồi gật đầu:
“Cũng được. Nhưng lạnh.”
Khoa lấy trong túi ra một gói kẹo dừa, đưa cho tôi:
“Cho cậu cái này nè. Ngon lắm đó!”
*ੈ✩‧₊˚
Tôi ngậm viên kẹo, cảm nhận vị ngọt lan dần cổ họng.
Trên lưng vẫn còn vương chút ấm áp của người từng nằm rất gần.
Và tôi biết – mình vừa bước thêm một bước gần hơn về phía vực sâu mang tên Khoa.
Chỉ là… tôi vẫn chưa đủ can đảm để nhảy xuống.