IV – Chia nhóm, chia tim, chia luôn bình tĩnh

Hôm đó, lớp có tiết làm bài kiểm tra nhóm môn Giáo dục công dân.

Cô giáo bước vào, không nói không rằng, phát ra một xấp giấy ghi sẵn danh sách tổ theo thứ tự ghép đôi ngẫu nhiên. Lũ con trai trong lớp bắt đầu gào lên như vừa bị chia tay tập thể.

Tôi thì… đang mong như mọi lần – một điều không bao giờ nói ra – là được cùng nhóm với Khoa.

Nhưng không.

Tôi với thằng Bình – một đứa hay ngáp và có mùi mì gói cố thủ trong áo đồng phục từ đầu tuần.

Khoa thì chung nhóm với Linh – hoa khôi của lớp, có lẽ là người duy nhất khiến tôi thấy ghen mà vẫn phải công nhận… đẹp thật.

*ੈ✩‧₊˚

Tôi cố giữ bình tĩnh.
Chỉ là một bài kiểm tra nhóm thôi. Không phải đi du học. Không phải cưới vợ.

Tôi tự nhủ: “Mình không sở hữu cậu ấy. Đúng. Mình đâu là gì của cậu ấy.”

Nhưng 5 phút sau, tôi bắt đầu liếc qua nhóm bên kia mỗi 15 giây.

Khoa đang nói gì đó, Linh cười.
Cậu ấy nghiêng đầu, chỉ vào đoạn văn. Linh gật gù, ghi chú.

Tôi không thể tập trung.
Tôi cầm bút sai tay. Ghi câu mở bài vào… tờ nháp của Bình.

Bình nhìn tôi như thể tôi bị nhập.

“An, mày làm sao vậy? Mới bị trúng gió hả?”

Tôi giả vờ cười.

“Không… chỉ hơi khó ở trong lòng.”

*ੈ✩‧₊˚

Một lúc sau, tôi nghe tiếng Khoa cười lớn.
Linh vỗ vai cậu ấy.
Tôi nuốt nước bọt, suýt nghẹn.

Tôi chưa từng cười lớn được với Khoa như thế.
Tôi chỉ biết… lúc mình nói chuyện, cậu ấy chỉ cười bằng mắt.

*ੈ✩‧₊˚

Giữa giờ, cô giáo đi qua bàn tôi.

“An làm gì mà viết nát cả giấy nháp rồi chưa vô bài?”

Tôi bối rối nhìn xuống.
Tờ nháp của tôi có đúng một dòng:
“Tình bạn và sự tin tưởng là yếu tố… à không, là… là cảm xúc thuần khiết, hay là…”
Bên cạnh là doodle vẽ… sơ đồ chỗ ngồi của Khoa.

*ੈ✩‧₊˚

Cuối tiết, tôi đi rửa tay.

Trong toilet, tôi nhìn vào gương, tự vả tâm trí mình:

“An à, mày làm gì vậy? Người ta chỉ là bạn học. Mày đang hành xử như thằng ghen tuông chính thức.”

Tôi cúi đầu, rửa mặt. Lúc ngẩng lên, Khoa đứng sau lưng tôi từ lúc nào.

Tôi giật mình suýt đập đầu vô vòi nước.

Cậu ấy cười:

“Tớ tưởng cậu bị gì. Nãy giờ nhìn qua bên tớ hoài.”

Tôi đỏ mặt:

“Đâu có… nhìn gì đâu… chắc… tớ suy nghĩ lung tung.”

Khoa nghiêng đầu, bước đến gần, nói nhỏ:

“Tớ nói vui thôi. Nhưng mà… tớ thích khi có cậu làm nhóm cùng. Dễ tập trung hơn.”

Câu đó – đúng như kiểu xịt nước thơm lên vết bỏng. Mát đấy, nhưng đau âm ỉ.

*ੈ✩‧₊˚

Chiều hôm đó, tôi về nhà, mở sổ nhật ký.

Viết một dòng duy nhất:

“Thì ra… xa một chút thôi, cũng đủ để nhớ.”

Và tôi nhận ra:
Tôi không chỉ thích Khoa. Tôi đang sống lệ thuộc vào sự hiện diện của cậu ấy.
Tôi đã để một người không hề biết… trở thành trọng lực cho cả nhịp sống mình.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *