VIII – Con mẹ nào ấy nhỉ? À, hình như tên là An

Tuần này Hân bắt đầu nói chuyện… khác khác.

Không phải khác về âm lượng, không phải khác vì uống nhầm nước tăng lực, mà là khác trong từng ánh mắt, câu nói, và cách cô ấy lơ đãng hỏi những câu tưởng vu vơ mà… đúng ngay tim đen.

Ví dụ:

“An, mày thích màu tím à?”
“Tao thấy mày viết chữ đẹp hơn con gái luôn á.”
“Ủa, hôm qua mày gấp origami hình trái tim tặng ai vậy?”
“Mày có bao giờ thích ai chưa vậy, mà… ý tao là, thật sự đó?”

Tôi cười trừ, mỗi lần như vậy đều giả bộ bận gấp giấy, hay chỉnh tóc, hay lục cặp tìm đồ… kiểu tránh đạn theo phong cách thủ công mỹ nghệ.


Nhưng tôi biết… chuyện không còn trong tầm kiểm soát từ khi nghe mấy đứa con gái sau lưng kháo nhau.

“Ê tụi bay, thằng An đi y như con gái vậy đó, nhất là lúc nó bực mình.”
“Tao thấy nó nhổ lông mày đẹp lắm luôn á.”
“Ờ, mắt nó còn có mí mà dài như gắn mi giả nữa.”
“Ê mấy đứa, nó có phải gay không vậy?”

Tôi ngồi trước, vờ như không nghe, nhưng… tim thì đang lật sổ ghi chép lại từng câu.


Rồi một đứa chen vào – kiểu đứa chuyên dẫn chuyện không cần được mời:

“Tao hổng chắc nữa… nhưng tao nghi quá trời.”
“Nó khoe tao mấy bài thơ – đọc xong tao tưởng nó tặng trai chứ không phải gái.”
“Mà biết đâu nó chôm mạng về chứ, chứ thơ đó mà của nó làm thì… nghi ghê á.”

Một đứa khác phá lên:

“Ờ, mà mày biết không, hôm bữa đi uống cà phê với nó, nó nhắc thằng Khoa suốt. Nhắc kiểu… vô thức đó, hiểu hông?”
“Nó nói ‘hồi nãy Khoa cũng ăn món này’, ‘Khoa cũng thích kiểu ly như vầy’, ‘thằng Khoa mà mặc áo khoác đen là nhìn đẹp lắm’…”

Tụi nó rú lên:

“Ê ê ê, vậy là con mẹ An yêu anh Khoa đó hả?”
“Trời ơi, mlem mlem Khoa hả trời.”
“Ủa nhưng mà Khoa với Linh thành đôi rồi mà, tao nghe phong long nói vậy á.”
“Vậy là… tình đơn phương? Gay đơn phương? Tình mẹ lạc loài?”

Tôi nghe tiếng cười khúc khích đằng sau… như tiếng kéo lụa xé từng sợi danh dự đang cố giữ của mình.


Tôi cúi đầu. Không biết mặt mình đỏ vì xấu hổ hay vì… nhục nhẹ.
Tôi không khóc. Không phản ứng.

Tôi chỉ về nhà, mở điện thoại, xoá tất cả bài thơ mình từng ghi lại.
Không phải vì ghét.
Mà vì sợ nó có thể bị hiểu đúng.


Tối đó, tôi viết vào sổ tay:

“Có lẽ mình không cần ai ghét mình.
Mình chỉ cần vài đứa không hiểu mình, vài đứa thêu thêm, và một đứa cười đúng lúc.
Thế là đủ để tan nát rồi.”


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *