Sau khi thổi nến bánh quy xong, tôi về chỗ, ngồi như cục bột nếp nướng bị đập nhẹ đầu – bên ngoài bình tĩnh, bên trong nóng âm ỉ.
Tôi mở tập Toán ra.
Chưa kịp viết gì, thì từ dãy bàn sau lưng có tiếng vọng lên:
“Ê An… mày vừa cầu gì đó vậy?”
“Tao thấy mày lẩm bẩm, còn nhắm mắt nữa kìa.”
Tôi cứng người.
Không quay lại.
Tay lật trang sách kiểu như đang tìm định lý gì rất quan trọng.
Một giọng khác chen vào – rõ là đứa hay móc mỉa nhất lớp:
“Chắc nó cầu cho có bạn gái đó mà… Ha ha ha…”
“Ờ ha… bạn gái… biết đâu là bạn… cao cao, trắng trắng, tên bốn chữ…”
Rồi cả đám cười khúc khích.
Không ồn ào. Không thô lỗ. Nhưng đủ để làm mặt tôi nóng ran như bật bếp dưới bàn.
Linh ngồi phía đầu lớp – liếc nhìn tôi một cái, rồi quay qua nhìn bảng, cười cười.
Kiểu cười “tôi biết đó, nhưng tôi không tham gia.”
Khoa ngồi sát cửa sổ – vẫn im lặng.
Cậu ấy không quay xuống, không cười to, không phản ứng.
Chỉ nghiêng đầu, chống tay lên má, nhìn ra ngoài cửa.
Tôi không rõ cậu ấy nghe thấy không.
Hay là cố tình không nghe.
Hay là đang nghĩ về người khác.
Chuông reng vào tiết Toán.
Thầy giáo bước vào, lưng hơi còng, tay xách cặp da sờn.
Cả lớp đứng dậy chào.
Tiếng ghế xô xát, tiếng guốc nhựa gõ xuống sàn.
Thầy bắt đầu giảng bài:
“Hôm nay chúng ta học phần bất phương trình bậc hai… dấu lớn hơn, nhỏ hơn… khi x thuộc R…”
Cả lớp lật tập.
Tôi lật theo.
Nhưng trong đầu tôi… chữ “R” không phải là “tập hợp số thực” mà là:
“Rồi sao nữa?”
“Rồi mình có nên thích người ta tiếp không?”
“Rồi nếu cứ thích hoài mà chẳng có gì đổi thay thì sao?”
“Rồi… nếu một ngày không được ngồi học cùng nhau nữa, thì có buồn không?”
Tôi nhìn dãy bàn bên kia.
Khoa vẫn đang ghi bài.
Tay trái cầm thước, tay phải viết rất nhanh.
Ánh nắng hắt qua cửa sổ chiếu lên gáy cậu ấy, sáng nhẹ, dịu như… đèn bàn học bật ban đêm lúc học thi.
Tôi mỉm cười – nhỏ đến mức môi không cong, nhưng tim thì hơi lệch.
Tôi không nhớ bài hôm đó thầy dạy gì.
Chỉ nhớ là… tôi không làm được bài.
Nhưng tôi không thấy buồn.
Vì hôm đó tôi đã đứng cạnh người mình thương trong sinh nhật của chính mình.
Còn lời cầu nguyện hôm ấy?
Tôi sẽ không nói ra.
Nhưng nếu lũ bạn kia biết được thì…
Ờ thôi, khỏi.
Không thì tụi nó lại cười khúc khích ba tiết liền.