XII – Tập đọc lớp 11 và tập bê bối của tôi

Sau vụ đâm đầu vào cột, lớp tôi im im hẳn đi vài tuần.

Không ai nói gì nhiều.
Có thể vì sợ tôi… chưa hồi phục não.
Hoặc vì vụ xỉu đó nghe đâu làm tụi con gái thấy tôi hơi đáng thương một tí.

Tôi khoái sự yên bình này như người vừa thoát án treo.
Không bị trêu.
Không bị nhìn chằm chằm.
Không còn bị hỏi “hôm đó cậu cầu gì” nữa.

Nhưng đời… không cho ai bình yên lâu.


Hôm đó là tiết Ngữ Văn.
Cô giáo dạy thơ hiện đại, đoạn trích ngắn.
Nhưng phần mở đầu là một đoạn truyện ngắn in trong sách cũ – và tên nhân vật chính… là Khoa.

Cô giáo nhìn quanh lớp:
– An, lên bảng đọc cho cô đoạn đầu đi.

Tôi khựng người.
Mặt tôi đỏ lên như… cái gối vừa giặt phơi nắng giữa trưa.

Tôi bước lên bảng.
Cầm sách.
Mắt nhìn dòng chữ:

“Khoa đứng lặng bên cửa sổ. Ánh nắng rọi lên đôi mắt đầy suy tư của cậu…”

Tôi ho một cái.
Đọc mà chữ “Khoa” cứ như có gai.
Tôi đọc tới câu thứ ba thì… dưới lớp bắt đầu cười rúc rích.


Một đứa nói nhỏ nhưng đủ để lớp bên kia nghe:

“Ê, thằng An đọc tên Khoa mà như gà mắc tóc vậy đó mày.”

Đứa khác nói vọng lên:

“Khoa cửa sổ nắng chiếu. An là cột tường chiếu vô.”

Rồi một đứa nữa, giọng rảnh rang:

“Ủa bữa nay Khoa ngồi đâu vậy ta? Hồi đó An đâm về hướng đó á nha…”

Cô giáo gõ bàn:
– Lớp trật tự!

Nhưng khi tôi quay về chỗ, tôi thấy Hân đang ôm mặt cười lén, còn Linh thì quay xuống nhìn tôi, nhướng mày… kiểu “sống sao cho nổi vậy bạn?”


Chưa hết.

Giờ ra chơi, có đứa cầm tập của tôi để mượn chép bài.

Rồi nó hét lên:

“Ê tụi bay… đằng sau cuốn tập của An có hình vẽ thằng Khoa!!!”

Tôi chụp lại – nhưng không kịp.

Đó là hình tôi vẽ từ hồi lớp 10 – chỉ là một bóng lưng áo sơ mi đang cầm tập vở. Không mặt. Không tên.
Chỉ có chữ K viết nhỏ trong góc.

Một đứa gào lên:

“Trời ơi, nó đánh dấu bản quyền bằng chữ cái đầu luôn kìa!”
“An là fan boy số 1 đó!”


Tôi không phản ứng nữa.

Oải độ!
Mắt tôi nhìn trời, lòng tôi nhìn xuống đất.
Chỉ còn nghĩ:

Làm sao để sống như cái bóng đèn huỳnh quang hư trong lớp này – tắt luôn đi cho nhẹ đầu.


Tối đó, tôi dán lại tờ giấy sau tập.
Không xé. Không xoá.
Chỉ… dán lại.

Tôi không muốn vứt bỏ thứ mình đã vẽ.
Chỉ không muốn ai thấy nữa.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *