Tôi tưởng mọi chuyện sẽ dần trôi đi như bao lần khác.
Chuyện vẽ tranh. Chuyện đọc bài. Chuyện… cột tường.
Nhưng không.
Vì có một thứ còn nhanh hơn tốc độ tin nhắn nhóm lớp – đó là mồm tụi nhỏ hàng xóm.
*ੈ✩‧₊˚
Một buổi chiều, Khoa vừa đi học thêm về thì thấy ba ngồi ngoài hiên, tay cầm ly trà đá, điếu thuốc đỏ hồng lấp ló sau ngón tay.
Chưa kịp cởi cặp, ba nói, không cần nhìn:
– Dạo này lớp con có đứa con trai nào kỳ kỳ không?
Khoa khựng lại.
Cậu lỡ trả lời, theo phản xạ:
– Hả ba? Kỳ là sao?
Ba dụi thuốc. Đặt ly xuống bàn đá cũ.
– Tao nghe mấy thằng nhỏ ở xóm kể… lớp tụi bây có thằng gì đó… hình như thích con trai.
Cứ nhắc tới một thằng tên Khoa.
Không phải mày chứ?
Khoa đứng sững.
Trán lấm tấm mồ hôi – không biết do nắng hay do sợ.
– Con… đâu có chơi với thằng đó đâu ba.
Ba nhìn thẳng, giọng nghiêm như trong trại huấn luyện:
– Tao cấm mày dính mấy chuyện tào lao đó.
Đồng tính với đồng tiếc cái gì.
Mất mặt. Bậy bạ.
Lo mà học cho tử tế, năm sau thi tốt nghiệp. Đừng có lêu lổng.
Khoa cúi đầu, giọng nhỏ:
– Con biết rồi.
Ba gằn thêm:
– Biết là một chuyện. Làm cho đúng là chuyện khác.
*ੈ✩‧₊˚
Đêm đó, Khoa ngồi học mà chữ nhòe như mưa.
Cậu nhìn tờ đề Toán, rồi lại nghĩ tới cảnh lớp rúc rích cười khi An bị gọi lên đọc bài “Khoa đứng cạnh cửa sổ.”
Nghĩ tới ánh mắt An khi cúi đầu xuống bàn.
*ੈ✩‧₊˚
Ngày hôm sau, Khoa đi học, vẫn như thường.
Không nói gì. Không thay đổi gì.
Chỉ là… cậu không còn nhìn về phía bàn An nữa.
Ra chơi, cậu ngồi gần ban công.
Giờ kiểm tra nhóm, cậu chọn tổ khác.
Đi ngang qua, không còn gật đầu chào.
*ੈ✩‧₊˚
An nhận ra điều đó.
Nhưng không hỏi.
Chỉ lặng lẽ vẽ vào góc tập… một ô cửa sổ. Không có người đứng.
*ੈ✩‧₊˚
Tối đó, An viết vào nhật ký:
“Mình không trách cậu.
Chỉ là mình không biết…
nếu người ta sợ bị dính líu đến mình, thì có nghĩa là mình sai à?”