XIV – Khi người ấy bắt đầu… thuộc về chỗ khác

Dạo này có nhiều bạn nữ lạ qua lớp.

Không phải kiểu “đi tìm bạn nộp sổ đầu bài”, mà là mặc áo đồng phục ban A, tóc kẹp bím đủ màu, tay cầm trái bóng chuyền.
Tụi nó đứng ngoài cửa, nghiêng đầu hỏi vọng vô:

“Khoa ơi, ra đánh bóng chuyền không?”
“Nãy mày hứa bên tao thiếu người còn gì!”

Khoa ban đầu còn nói:

“Thôi… để tao coi đã.”

Nhưng chỉ một tuần sau, tụi nó khỏi hỏi nữa.
Khoa tự chạy ra – mang giày thể thao, áo bỏ ngoài quần, tay cầm khăn lau mồ hôi.

  *ੈ✩‧₊˚

Cả lớp nhìn nhau, kiểu như:

“Ủa… Khoa của lớp mình đâu rồi ta?”

Không ai nói to.
Nhưng bắt đầu thấy rõ – Khoa không còn tương tác gì nhiều với lớp.
Ra chơi không còn ở hành lang lớp mình.
Có hôm còn chạy sang khối bên kia, nói chuyện rồi chơi cười ha hả với tụi lớp A3.

  *ੈ✩‧₊˚

Tôi nhìn cảnh đó, không nói gì.

Chỉ nghĩ:

Hoá ra… cũng dễ thôi mà.
Để người ta rời khỏi một nơi.
Chỉ cần… nơi đó không còn gì để giữ họ lại.

  *ੈ✩‧₊˚

Hân ngồi kế tôi, cắn bút, nói nhỏ:

“Ê An, mày thấy thằng Khoa nó đổi vibe không? Giờ nhìn như nam chính truyện thanh xuân bên khối A vậy á.”

Tôi cười:

“Ờ, nam chính cũng phải có đất diễn. Bên mình đất chật.”

  *ੈ✩‧₊˚

Tối về, tôi nhìn lại một mẩu giấy gấp cũ – là tờ kiểm tra nhóm Khoa từng viết vài dòng nháp và đưa cho tôi.

Giấy đã nhăn.
Chữ vẫn đẹp.
Tôi không dám đọc lại.
Chỉ… gập lại làm đôi.
Rồi nhét xuống đáy hộp bút, phía dưới tất cả đồ dùng học tập.

  *ੈ✩‧₊˚

Tôi không còn chờ Khoa nhìn sang nữa.
Không còn canh giờ ra chơi xem Khoa có đứng ngoài cửa.
Tôi bận…
…bận học cách để quen với chuyện có một người từng ở rất gần, rồi bước qua mà không quay đầu.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *