XVI – “Thằng An cũ” không còn

Từ sau mấy tuần thi giữa kỳ, lớp bắt đầu thì thầm với nhau… “Ê, bữa nay thấy An khác khác ha.”
“Khác gì mày?”
“Thì… thấy nó ít nói, tóc chải gọn, áo bỏ vào quần, đi học đúng giờ. Mắt cũng không còn mộng mơ nữa.”

Quả thực, “thằng An cũ” với dáng đi như thể sắp nhảy dây và ánh mắt long lanh mỗi lần thấy Khoa bước vào lớp – đã biến mất.

Thay vào đó, An giờ đây như mọc thêm một lớp vỏ. Vừa vô lớp là lôi sách ra chép bài cũ. Giờ ra chơi không chơi nhảy dây nữa mà mang một tập đề toán ôn thi ra làm. Cứ cúi đầu hí hoáy, miệng đếm nhẩm, tay cầm bút chì viết loằng ngoằng như đang giải cứu thế giới bằng công thức bậc hai.

Lớp nhìn An như một sinh vật lạ mới chuyển tới. Còn thầy cô thì bắt đầu để mắt đến:
“An dạo này tiến bộ lắm, bài kiểm tra nào cũng cao điểm.”
“Dạ em thấy An cũng chịu khó học hơn trước nhiều ạ…” – mấy đứa nhanh miệng hùa theo, dù hôm qua tụi nó vẫn đồn An bị ‘bồ đá’ nên mới hết mộng mơ.

Ngay cả cái bàn phía sau – cái nơi mà An từng vẽ nguệch ngoạc hình Khoa bằng bút mực xanh, giờ cũng sạch bóng, không còn dấu vết của mộng mơ tuổi dậy thì.

Khoa thì vẫn vậy. Không nói gì. Cũng không rõ là cậu thấy gì, hay cố tình không thấy. Mỗi lần An bước ngang qua, Khoa ngẩng lên đúng nửa giây rồi lại cúi xuống chép bài. Không ánh mắt. Không lời hỏi thăm. Không gì cả.

Nhưng sự im lặng ấy – lại làm An càng thêm quyết tâm.

Hân – bạn ngồi cạnh – thỉnh thoảng trêu:
“Ê, mày hổng thích ai trong lớp hả An?”
“Không, tao lo học thi tốt nghiệp thôi.”
“Chứ hồi đó… thấy mày lơ ngơ lắm nha.”
“Ờ… hồi đó tao ngu.”

Một câu chốt gãy gọn, đủ khiến Hân nín cười và nhìn An bằng con mắt khác. Rồi sau đó, con nhỏ kể lại cho tụi bạn gái trong nhà vệ sinh:
“Bây giờ nó tỉnh rồi mấy bồ ơi. Đàn ông thấy ớn luôn. Bài toán nào cũng làm ra đáp số. Còn đám tụi mình học văn thì rớt rụng từng đứa một…”

Cuối giờ học, khi An đang thu dọn sách vở, có vài ánh mắt từ phía nhóm con gái bàn cuối lướt tới.
“Ê, giờ tao thấy nó… cũng được đó chớ.”
“Ừa. Tự nhiên thấy nó giống mấy nam chính phim học đường Hàn Quốc ghê.”
“Mày coi phim ít thôi. Nó học giỏi thật.”

Thầy chủ nhiệm cũng không giấu được sự hài lòng:
“An giờ là học sinh gương mẫu của lớp rồi. Ai cũng nên noi theo.”

Nhưng trong lòng An – vẫn là một cơn giông lặng.

Cái cảm giác bị nhìn bằng ánh mắt thương hại, cái cảm giác bị đồn thổi sau lưng, cái cảm giác đứng gần người mình thích mà phải giả vờ không nhìn… nó không dễ chịu chút nào.

Nhưng cậu quyết tâm sống cho đàng hoàng, cho mạnh mẽ, cho giống như một người “không có gì đặc biệt”.

Bởi vì – một khi “thằng An cũ” biến mất – thì sẽ chẳng ai còn gì để đàm tiếu nữa.

Cậu tự nhủ: Hãy để cho An mới này yên thân mà thi tốt nghiệp, rồi biến đi nơi khác, không còn vướng víu gì với ai nữa.

Chỉ có điều… mỗi lần vô tình nghe tiếng cười của Khoa từ dãy bàn khác, tim vẫn chệch nhịp một chút. Nhưng rồi An lại thở ra nhẹ một cái… tiếp tục cầm bút, viết tiếp bài toán còn dang dở.


Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *